Giữa tháng 4 năm 1947 thực dân Pháp đã ổn định được đồn Xuân Bồ, Mỹ Trạch và đang gấp rút bắc cầu Ngò để đảm bảo giao thông với Đồn Hòa Luật, Phú Thiết, đường quốc lộ... tiếp đó, chúng đóng đồn Liêm Thiện và đồn dân tập trung vào những năm 1948-1949...
Chị Mễ người làng Liêm Thiện, tính khí có phần hơi "tàng tàng nữa dại nữa khôn" nhưng lại có giọng hò khoan hay và biến tiệp giỏi. Chị vẫn ngang nhiên lui tới với vợ con bọn lính bảo vệ làm cầu hoặc canh gác ở đó, chẳng tỏ ra sợ hãi gì, nên chúng cũng chọc chợn, bắt chị hò khoan cho chúng nghe... Có những câu hò "thật quả to gan" của chị Mễ bà con được địa phương thích thú lan truyền...
Thiếu chi gạo mà em ăn gạo các.
Thiếu chi bạc mà em tiêu bạc Đông Dương.
Thiếu chi người thương mà lấy chồng bảo vệ.
Thiếu chi người tử tế mà làm bạn với thằng Tây.
Một mai Tây cút về Tây.
Em ơi e xác với thây chẳng còn.
Nước cạn em mò cua bắt cá
Nước nậy em lên rừng hái rau má, rau mưng.
Đắng cay chua ngọt đã từng
Một hai, hai một xin anh đừng theo Tây.